Ngày Củ Cài chào đời, cậu cứ ngoan cố mãi không chịu chui ra. Thế là bác sĩ đành phải đưa cậu ra như nhổ củ cải! Ra đời rồi, Củ Cải khóc toáng lên, cau mày phẫn nộ, nhưng cơn phẫn nộ ấy nhanh chóng biến thành tính hiếu kì. Cậu cảm nhận cuộc sống xung quanh mình bằng một cách rất riêng, phải nói là rất đặc biệt. Trong bệnh viện, Củ Cải như một con búp bê ngoan ngoãn, yên lặng, nhưng về đến nhà, cậu bỗng trở thành “cái còi” luôn kêu inh tai mọi người. Củ Cải rất thích nghe tiếng xé giấy của anh trai, thích ngắm ánh trăng đêm và những hàng cây thẳng tắp ở làng quê…