Lại đêm nữa,bà đơn phương vùi khát thèm bằng trắng đêm giã gạo.Những đêm trăng quê yên tĩnh trải rộng miên man dài.Những đêm giã gạo toát mồ hôi,gió vừa đủ lạnh thấm lỗ chân lông gời gợi.Những đêm không chịu nổi,bà ôm chặt cái cối giã gạo,òa khóc cho hả lòng hả dạ,cho bớt tủi nhục cô đơn.Trong đêm,cái khúc gỗ nhãn làm thân cối giã gạo được bào nhãn vuông tròn mịn màng hiển hiện như một thân thể đàn ông.Tại sao không cho bà được yêu thương,được ôm ấp,được giận hờn.