"Không gian tĩnh mịch. Những Cổ Ngọc không nghe rõ lắm. Nghe như một hơi thở, hơi thở đều thì thầm. Những cây cỏ bắt đầu nảy hạt. Những chồi non xuyên qua thớ gỗ, để kịp đón tia sáng bình minh sáng mai. Con mèo đực động tình. Nó đi xuyên qua đêm. Cổ Ngọc vẫn lo lắng cho Gốm, không biết Nó có biết đường không. Nhưng Cổ Ngọc hy vọng Nó sẽ tìm thấy người tình. Nó không cần ánh mắt. Nó có âm thanh theo nhịp điệu, chỉ có ngôn ngữ của loài mèo và mùa xuân biết".