"Có những người viết như một nhu cầu cá nhân, nhiều người khác viết để chứng tỏ sự hiện hữu của mình, để thể hiện một sứ mệnh nào đó trong cuộc đời họ. Nhà văn Lê Minh Quốc viết chỉ đơn giản vì anh có thể viết.
Đọc anh, người ta cảm nhận được sự uyển chuyển dễ dàng đầy ắp, không gấp gáp (ngược với cá tính thường ngày của anh), không áp đặt, chẳng giáo điều dạy dỗ ai cả, thường là những lời tâm sự với bản thân. Có khi tự răn đe mình. Giống như độc thoại. Người ta sẽ thấy sự tinh tế trong từng câu chuyện của anh. Có lẽ vì thế mà người ta có lúc thấy mình trong những đoạn văn đấy, cũng có lúc mơ hồ xa lạ như nhìn ai đấy ở bên kia tấm gương.
Ngoài đời, anh thường ngâm nga "cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ", nhưng đọc anh, biết cách sắp xếp công việc và viết lách của anh, thấy rõ ràng anh đang hững hờ với những gì vội vã qua trong đời. Có lẽ vì anh... nhiều chữ quá, có lẽ chỉ cần rạch nhẹ đầu ngón tay là có thể thấy được những nguyên âm phụ âm đang nằm xếp lớp chờ rơi ra..."