Tôi lại về đây với cỏ lau Thành cổ. Tôi lại về đây với tuổi thơ vào buổi sập tối của cuộc đời. Tôi không ngẩng đầu để khỏi nhìn thấy cách chừng trăm mét Đài Tưởng niệm thiêng liêng các chiến sĩ hy sinh tại Thành cổ, mà tôi vừa cố nén xúc động leo lên dâng nén hương. Anh bạn trẻ cùng đi dường như thấy mặt tôi hơi biến sắc, tiến lên đi sát bên cạnh, trong khi tôi lại cảm thấy mình khoẻ mạnh, tỉnh táo hơn bất cứ lúc nào trước vong linh những người con khắp mọi miền Tổ quốc đã cùng đến đây bảo vệ Thành cổ và lần lượt ngã xuống vì Thành cổ, vì quê hương đất nước tôi. Đất trời đã vào thu, cữ này ngoài Bắc không nắng hanh vàng thì heo may nhung nhớ song quê tôi vào mùa mưa lụt, cỏ lau dù trắng xoá bông mềm rạp mình theo gió lượn trong khi lá cỏ vẫn mượt mà, đẹp hơn cả màu Cỏ non xanh tận chân trời hay Yên thảo như bích ty/ Tần tang đê lục chi… trong thơ xưa. Màu xanh lá cỏ từa tựa màu tấm áo ngẫu nhiên tôi mặc sáng nay, và những bông lau trắng kia đâu mấy khác bơ thờ tóc tôi bạc trong gió chiều nay. (Hai câu trong bài ngẫu hứng GsTs Mai Quốc Liên tặng: …Một tấm thân già giữa rừng giáo gươm chữ nghĩa / Bơ thờ tóc bạc gió thu bay…).