Có thể bạn không bỏ sót một “entry” nào trên blog quechoa.info của Bọ Lập, có thể có những “entries” bạn đã đọc đi đọc lại vài lần, nhưng được cầm trong tay một cuốn sách như Chuyện đời vớ vẩn và giữ nó như cuốn sách gối đầu giường hẳn vẫn là cái thú của những ai yêu lối “khẩu văn” chân chất, mộc mạc mà không kém phần sắc sảo, hóm hỉnh của nhà văn đất Quảng này. Chuyện đời vớ vẩn mà không hề “vớ vẩn”, bởi mỗi mẩu chuyện là một bài học cuộc đời sâu sắc, thấm thía mà Nguyễn Quang Lập dành tặng cuộc sống và tặng chính mình.
Về cuốn tạp văn này của Nguyễn Quang Lập, nhà phê bình Phạm Xuân Nguyên có viết:“Vớ vẩn tất! – Tôi như nghe Lập thầm đáp lại từ những con chữ. Ai biết được mình sẽ sống như thế, sẽ trở thành như thế. Ai biết được mình sẽ thấy những to tát, nhăng nhố của đời như thế. Ai biết được sao số phận mỗi người một khác, đời người dài ngắn khác nhau, sướng khổ khác nhau, vinh nhục khác nhau như thế. Ai biết được người lành người tốt thì khổ, người cơ hội xảo trá thì sướng. Cứ như tất cả đều là trò chơi của ngẫu nhiên, định mệnh. Thế không phải là vớ vẩn à! Nhưng xuyên suốt toàn bộ những thứ vớ vẩn đó có một cái không vớ vẩn: đó là nỗi buồn người, mày ạ. Chao ôi, sống cuộc đời là buồn. Nhưng không buồn sao gọi là người.Tôi nghĩ ra vậy chưa hẳn điều Lập định nói. Nhưng là cái tôi nghĩ Lập đã nói trong những bài viết được tập hợp ở sách này. Thì hãy cứ đọc cuốn sách như chứng tích của một thời đã qua và đang qua, của một người và của nhiều người, những ai đã sống thực và sống kỹ cuộc đời mình, để thấy chuyện đời vớ vẩn nên “làm người là khó”. Nhưng đọc để còn thấy cái gì đã làm nên một Nguyễn Quang Lập nhà văn”.