Trong rất nhiều những bộn bè thở than của cõi người ta, Võ Thị Xuân Hà luôn tìm thấy câu chuyện để ker - hay chính tác giả toan gắn mình vào với những cuộc đời - tiểu thuyết kia để mà sắm vai người thuật lại như một niềm hạnh ngộ.
Không miêu tả một cái "có thật mà là một ấn tượng về sự "có thật", "các nhân vật có thật" của chị, vì thế, cứ hiện ra rồi nhòa đi ngay trong mộtt làn sương mỏng chập chờn tiểu thuyết. Họ dở dang đến rồi đi trong bóng chiều nghiêng thấp, võ vàng thương nhớ một quãng đời tưởng đã xa xôi. Cái phôi pha không thể cưỡng lại của kiếp người lan chuyển từ mẩu chuyện này sang mẩu chuyện khác, từ mảnh đời này sang mảnh đời khác, xâm lấn tâm trí người đọc bằng một tiết tấu cảm xúc vừa phải. Và Võ Thị Xuân Hà cứ thế gieo neo đi về trong cõi ấy...