Bạn đã bao giờ trở về nhà sau một ngày làm việc dài, mệt mỏi, áp lực, nằm dài trên ghế với bộ đồ công sở, bật thật lớn một bản nhạc deep house, át hết tất cả những âm thanh xung quanh và tự huyễn hoặc với chính mình rằng “Mình sẽ ổn thôi”?
Bạn đã có một ngày như thế chưa?
Khi còn bé, chúng ta mong đến ngày làm người lớn, để rồi những ngày đã khôn lớn, chúng ta lại ước ao có một giây phút được trở về như những ngày thơ bé. Chính những người trẻ như chúng ta lại cứ ao ước, khát khao được tự do trong những tháng ngày tuổi trẻ của mình. Chúng ta cứ bắt bản thân sống o ép, phải xoay theo quy luật của xã hội, phải chiều theo miệng người đời.
Tôi, bạn và rất nhiều người trẻ tuổi khác đang sống trong thời đại của sự vội vã. Vội vã ăn, vội vã ngủ, vội vã làm việc. Bởi vì chỉ chậm chạp một chút thôi, dường như chúng ta sẽ bị mọi người xung quanh vượt xa. Guồng quay cuộc sống vô tình cuốn chúng ta đi, biến chúng ta thành những đứa trẻ cô đơn giữa chốn phồn hoa. Để rồi đến đêm về, khi trở về căn phòng trọ nhỏ bé, bủa vây chúng ta chỉ là sự mệt mỏi, vô định về tương lai, về ngày mai không ai đoán trước.
Xa gia đình, không có cha mẹ ở bên, chắc hẳn chẳng ai có thể đứng vững ngay những lần đầu vì cuộc đời sẽ biết cách để khiến chúng ta phải mất thăng bằng, phải rơi nước mắt, từ học hành, công việc đến chuyện tình cảm. Mọi thứ đều có thể đang rất tốt vào ngày hôm nay, nhưng ngay ngày mai thôi lại nhanh chóng trở nên tồi tệ.
“Cuộc đời là vậy đấy!”, đó là điều bạn phải chấp nhận. Ở ngoài kia, còn rất nhiều người trẻ cũng vậy. Cũng có lúc mệt nhoài, có lúc tuyệt vọng, có lúc khóc lóc, muốn buông xuôi. Nên bạn ơi, đừng bỏ cuộc nhé. So với việc gồng mình, đau khổ trong vài giờ rồi kiệt sức, thì việc tạm nhấn nút pause, rồi trở lại mạnh mẽ hơn chắc chắn sẽ là một lựa chọn thông minh hơn đó.
Lựa chọn hay không, là do bản thân mỗi người, nhưng xin bạn hãy nhớ Chỉ cần không bỏ cuộc, thì chẳng có gì đáng sợ cả… Chúng ta còn trẻ, có thể cô đơn, có thể kiệt sức, nhưng sẽ không bao giờ từ bỏ!