Tôi không muốn nỗi đau của mình biến thành những viên ngọc trai để người đời mang ra ngắm nghía, làm vật trang trí cho mình. Tôi chỉ mong sao, nỗi đau sẽ giống như ngọn ngải đắng mọc ngạo nghễ giữa mảnh đất cằn cỗi để rồi sau sự đắng đót nơi đầu lưỡi là những dịu êm, những ngọt ngào thương yêu lan tỏa ra từ vô số cánh hoa trắng muốt như được gột rửa, được tảy trần dưới đêm trăng.
Đêm nay tôi một mình lặng lẽ ra đi. Dưới ánh trăng. Tôi và một sinh linh bé nhỏ.