"Cứ mùa thu đàn bướm lại di cư. Không ai biết chúng di cư từ đâu và tới đâu. Hết đàn bướm này tới đàn bướm khác nối tiếp nhau trên hành trình định mệnh. Những chú bướm nhỏ nhắn, cánh màu vàng chanh, mỏng nhẹ, chao liệng trong gió. Mùa Đông và Trăng chạy đầu trần trên con đường vắng vẻ.
Còn có nhiều mùa bướm khác nữa trong đời Trăng... Đó là một mùa bướm đầy ảo ảnh, hoang mang của thời mới lớn. Trăng không nhớ được gì ngoài hình ảnh Mùa Đông, Trăng và Mô đi như ba người mộng du trên con dốc..."