"Tất cả những câu chuyện viết cho thiếu nhi là những hồi tưởng của tôi về những năm tháng ấu thơ. Trong những năm tháng ấu thơ ấy, tôi đã nghe, đã nhìn thấy đâu đấy trong làng tôi những câu chuyện quyến rũ về người sống và người đã chết… Tất cả những điều ấy làm cho làng tôi mãi mãi thiêng liêng và huyền bí. Làng tôi đã trở thành nơi trú ngụ của tâm hồn tôi, nơi tôi có thể quên đi mọi buồn đau, mọi bất trắc và mọi cám dỗ ma quỷ. Tôi chỉ có thể sa ngã lúc nào đấy khi rời bàn chân mình khỏi mảnh đất làng. Còn khi tôi vùi hai bàn chân trần vào đất đai của làng mình, tôi có thể tự tin và nói rằng: Tôi là cậu bé trong sáng và đầy những giấc mơ lấp lánh" - (Trích Câu chuyện ngọn núi bà già mù – Nguyễn Quang Thiều)