Tôi là cái bóng, là luồng không khí, tôi có những ngón tay nhẹ như lông hồng và - đôi tay thần tốc - tôi hiện ra ngay phía sau ông ta, thọc tay vào túi áo choàng của ông ta, chộp lấy bất cứ thứ gì tôi mò được, tôi lỉnh mất. Tất cả đã được vét sạch sẽ.
Cũng đâu đó như tôi nghĩ. Ông lão cứ đi, không để ý gì cả, tôi chuồn trở vào con hẻm, xòe bàn tay ra để xem mình đã lấy được thứ gì khả dĩ giải quyết được khó khăn lúc này.
Thậm chí ngay trong vùng bóng đen đổ xuống, vật tôi đánh cắp được trông còn tối hơn cả bóng tối nữa kia, và mặc dù nhỏ xíu, chỉ là một hòn đá không lớn hơn nắm tay đứa con nít, nhưng nó nặng trịch như trái tim của một người đàn ông trên đường đến giá treo cổ. Đó là một món ma thuật. Một bảo bối của phù thủy. đang khi tôi chăm bẳm nhìn xuống viên đá ma thuật ấy, nó chợt tỏa sáng...