Cô đứng ở cửa, nhìn qua những con người đang ngồi ở các bàn trong một căn phòng có tiếng đàn piano phát ra. Đèn không sáng, và mới đầu cô không nhìn thấy chị khi chị bị khuất nửa người trong bóng tối của một bức tường xa xa, đối diện với cô. Carol cũng không nhìn thấy cô.
Một người đàn ông ngồi đối diện với chị mà Therese không quen mặt. Carol chậm rãi nâng tay lên và vuốt tóc ra đằng sau, mỗi bên một lần, và Therese bất giác mỉm cười vì động tác đó đậm chất Carol, Carol mà cô yêu và sẽ vẫn hằng yêu. Chỉ có điều, bây giờ tình yêu ấy đã khác, vì cô là một con người mới, cô cảm thấy như gặp gỡ chị từ đầu, nhưng đó vẫn là Carol chứ không phải ai khác. Vẫn là chị, trong cả ngàn thành phố, cả ngàn ngôi nhà, ở những đất nước mà họ sẽ cùng nhau đi tới, dù ở thiên đường hay địa ngục. Therese chờ đợi.