“Bà Duy Nghi, một lần vào rừng, thấy cái bàn tay bằng đá. Bàn tay rất đẹp. Bà Duy Nghi ướm bàn tay lên, ngắm nghía rất kỹ. Rồi tần ngần:
- Lạ nhỉ, sao lại có cái bàn tay ở giữa rừng như vầy? Bàn tay bằng đá…Bàn tay của người đàn ông… Chắc là có pho tượng đá đâu đây.
Bà định vứt đó, những không hiểu sao, lại cầm lấy và quay về nhà …. Nửa đêm, bà ngắm bàn tay, thích thú:
- Một bàn tay khoẻ mạnh. Thế mà không nghĩ ra? Ta không có chồng, có bàn tay này, cũng an ủi cho ta…
Và bà đặt bàn tay lên bụng mình… Bà ngủ một giấc ngủ ngon lành. Bất chợt bà thấy có ai đó đang lần mò cơ thể mình… Bà rùng mình, định kêu lên. Nhưng người đó như có ma thuật, chạm đến đâu bà tê liệt đến đó, người bà đê mê. Khi người đó luồn vào chỗ kín, bà lịm đi, không biết gì nữa. Mắt bà lim dim, bà có cảm giác như đang trên cõi cực lạc, mà cả đời bà, bà mới biết lần đầu….Khi tỉnh dậy, bà thấy quần áo xộc xệch, cơ thể gần như loã lồ.