“…Một đêm, khuya thật khuya, tôi kể cho con Thằn lằn Đen nghe. Bạn biết tại sao không? Con Thằn Lằn Đen đang buồn!
Nửa đêm nó tặc lưỡi:
- Chán quá! Đêm gì mà dài lê thê.
Lúc ấy tất cả đều đang ngủ, nên tiếng tặc lưỡi của con Thằn Lằn Đen vang lên rồi chìm lỉm vào bóng tối. Căn phòng chỉ còn tiếng thở nhẹ nhàng, đều đều của hai đứa bé.
Con Thằn Lằn Đen bò tới bàn học để tìm bạn. Nơi đây thường có một chung cư Dế, gồm cả chục hộp thuốc lá và hàng tá Dế đủ loại cỡ bự, lúc nào cũng lẵng nhẵng, lúc nào cũng sinh sự, không đánh nhau u đầu, sứt trán thì cũng cãi nhau re ré.
Nhưng sao giờ cả phố Dế cũng im lìm. Thằn Lằn Đen bò quanh những hộp thuốc lá, tặc lưỡi:
- Nhóc! nhóc! Ra chơi nhóc ơi.
Không có tiếng trả lời. Thằn Lằn Đen bò lên những cái hộp, nằm trên nắp hộp nghe ngóng, rồi bò đi. Bỗng một con Dế nào đó nằm mơ chợt nói sảng:
- Ré ré ré ré re…
Thằn Lằn Đen bò ngay đến nhà con Dế ấy, tặc lưỡi và nghe gnóng.
Nhưng con Dế ấy chỉ mớ trong giấc ngủ, chứ đâu có nghe được tiếng Thằn Lằn Đen.
Lại lặng thinh…”.