"Bạn thân của tôi là một nàng mèo mướp.
Tôi tìm thấy nó trong hộp các tông cũ bị vứt chỏng chơ ngoài bãi đất trống sau khu chung cư. Bộ lông của nó ướt sũng như vừa chui lên từ dưới sông. Thân hình khẳng khiu và gần như kiệt sức vì đói. Tôi lẳng lặng mang nó về nhà, giấu kín trong ngăn tủ. Một tuần sau, nó chính thức được cả nhà công nhận, sau trận mưa nước mắt của tôi và lời trấn an của ông nội. Tôi gọi nó là Hoang. Một cái tên chẳng đẹp đẽ gì, lại buồn và có chút gì đó như là bất cần.
Một tháng sau, nó lớn phổng phao. Vẻ yếu đuối không còn. Giờ nó đã trở thành cô mèo dữ dằn nhất mà tôi từng thấy. Không có tôi ở nhà, nó cào cấu nham nhở mấy tấm thảm chùi chân, ăn sạch hộp cá ngừ mẹ để trên kệ bếp, phá nát đám hoa cẩm chướng ông nội trồng ở góc sân… Trong mắt cả nhà, nó là một con mèo hư đốn. Với riêng tôi, nó mới tỏ ra ngoan ngoãn và sợ sệt, nhưng chẳng phải vì tôi đáo để hay tỏ ra ghê gớm gì. Ba mẹ luôn nói tôi hiền lành như đất.
Trên lớp, tôi không chơi với ai. Trong mắt bạn bè, tôi chỉ là một cô nàng cù lần và kì quặc. Khi tôi vừa quay lưng đi, họ sẽ lập tức xì xào về vẻ ngoài kì dị của tôi, về sự lầm lì, bí ẩn và cả về những hình vẽ quái đản trong cuốn tập Giáo dục công dân vừa bị cô phê bình ngay trước cả lớp. Tôi chưa bao giờ khóc trong lớp, cũng như chưa khi nào căm ghét chính mình. Tôi chỉ cảm thấy cô độc."