Trong thành phố từng ngày đêm hối hả phà ra hơi thở của bê tông, phà ra nhiệt phổ của xi măng sắt thép. Nhưng bụi chuối thì vẫn ở đó. Và ở góc kia, góc kia nữa, trong quan điểm của bầy sên.
Bầy sên vẫn lê mình qua những bãi cỏ xa lạ mênh mông. Thơm hương ánh trăng trong vườn nhà ai. Chúng chẳng quan tâm. Và cũng không chút bận lòng.
**
Ông thượng đế cho loài sên một khả năng. Chẳng to tát gì, nhưng ý nghĩa. Bò mải miết trong đêm. Bò khoan thai trong ánh trăng.
Có thể chúng sẽ không tìm thấy quê hương. Nhưng không ai bảo ai dừng lại. Bản ngã là ngày từng ngày thức dậy để tiếp tục cuộc hành trình.
Ông thượng đế cũng cho chúng một khả năng. Một khả năng tối thượng của muôn loài. Khả năng im lặng mênh mông.
Thực ra, chúng có nói điều gì không?