Vào tuổi 15, Vân Mạt đã động lòng, đã ước mong và xây dựng hình mẫu lý tưởng người bạn đời sau này của mình phải tựa như Vân Châu sư huynh, đẹp tựa thần tiên, khí khái hiên ngang, thâm trầm mà sâu sắc, thủy chung một lòng. Nhưng có lẽ do mặc cảm cô nhi, do khí chất quá mức tuyệt vời của Vân Châu khiến cô bạn nhỏ Vân Mạt đánh mất sự tự tin, khiến bao nhiêu rụt rè thăm dò tạo ra bấy nhiêu hiểu lầm, để cuối cùng hai người lướt qua nhau. Có duyên mà vô phận, người có tình mà chẳng thành đôi...
Vân Mạt cứ ngỡ Vân Châu chẳng yêu mình, nhưng bạn ấy không hề biết rằng thứ tình cảm của Vân Châu dành cho tiểu sư muội đáng yêu không phải là tình cảm huynh muội, mà là tất cả sự rung động cũng chính là tình cảm đầu đời trong sáng... Trái tim Vân Châu đong đầy tình thứ tình cảm đó, và nó chỉ dành trao tặng cho Vân Mạt mà thôi. Yêu trong thầm lặng là sự đau khổ nhất bởi tình cảm như men rượu nồng nhưng chẳng cách nào bày tỏ tâm can. Thế mà Vân Mạt lại chẳng hề say đắm, vì bạn ấy chẳng hề hay biết, khiến hai người là những kẻ có tình mà lại chẳng thể thành quyến thuộc.
Giang Thần cũng thầm yêu Vân Mạt. Anh bạn này khí chất hiên ngang, anh tuấn hơn người, khí khái chẳng hề thua kém Vân Châu. Nhưng Giang Thầndám yêu đơn phương, dám bày tỏ lòng mình, bao dung và cao thượng. Tình cảm của Giang Thần dành cho Vân Mạt sâu rộng mênh mông chẳng thấy bến bờ. Và một ngày đẹp trời, Vân Mạt đã cảm nhận được tình cảm sâu đậm của Giang Thần dành cho mình, cảm nhận được đằng sau sự phong lưu cợt nhã là một trái tim yêu cao thượng.
Trời chẳng phụ lòng người, người có tình ắt thành quyến thuộc. Vui buồn lẫn lộn, cười và khóc đan xen trong câu chuyện tình yêu này. Ngoài ra, các bạn sẽ yêu thích văn phong “khi đọc cũng sẽ ngửi được mùi hương” từ những câu chữ đầy lãng mạn bay bổng của tác giả.