...Ở một số những buổi chiều nào đó trong tháng Sáu, cái tháng Sáu thuộc về thì quá khứ, tôi đã nghe Aqua vang lên bốn bề từ dàn loa thùng tự chế của một ngôi quán vạ vật bên đường. Tôi đã nghe Aqua một mình. Từ nơi tôi ngồi ngó lơ đãng ra phố xá, có thể thấy những nhát cắt mặt người thờ ơ mệt mỏi lướt qua gãy vụn và vỡ tan như trong một đoạn phim quay tồi. Bấy giờ tôi ngồi đó, uống cà phê pha nhạt, nghe Aqua và nhận ra rằng tuổi trẻ của tôi mất đi thật nhanh, gãy vụn và vỡ tan thật nhanh.
Tôi chẳng có dịp nào nghe Aqua nữa, sau cái thời trẻ tuổi ấy. Tôi không còn nhớ gì đến họ, những người hát nhạc thời trang quê quán tận miền tuyết trắng Bắc Âu ấy. Cho đến hôm nay.
Tôi đọc bản thảo của Đức Hoàng với những dòng chữ trôi tự động lững lờ trên màn hình máy tính, hay là tôi không đọc gì cả? Hay là tôi nương nhờ giọng văn buồn bã này để ngoái nhìn về thời quá khứ của riêng tôi, với những chiều Aqua và cà phê đã nhạt? Hay là tôi không đọc Đức Hoàng một dòng nào cả, mà đang viết lại thời trẻ dại của chính mình? Tôi không biết nữa.
If only I could turn back time…
Tôi cũng muốn quay ngược thời gian lại. Để sống một lần nữa thời trẻ dại bơ vơ, nhìn đâu cũng thấy những mặt người thờ ơ và mỏi mệt, như chính mình. Như chính tôi.
Bởi đó là phần đời tôi chưa kịp sống, hay là tôi cho rằng như vậy.
Hay là cho tôi mượn tạm câu chuyện buồn bã và lửng lơ của Đức Hoàng để áp vào phần đời đã mất, của tôi?
Whatever. Tôi cần sống lại những buổi chiều tháng Sáu xưa xa. Tháng sinh nhật tôi.
Cho tôi mượn câu chuyện Aquarius nhé, Đức Hoàng.
Saigon, tháng mùa Xuân, 2010
Lời bạt cho AQUARIUS cùng Đức Hoàng
- Nghệ sĩ Quốc Bảo -