Trích lời của Tân Di Ổ:
“Anh đợi em trong hồi ức” là một câu chuyện tình yêu thanh đạm. Không có nhiều u ám và bấp bênh như “Ánh trăng không hiểu lòng tôi” và “Hãy để em nhìn về anh”
Tôi thích định vị sẵn chủ đề của câu chuyện mà tôi muốn viết, “Hóa ra” là câu chuyện nói về phải yêu như thế nào, “Bình minh” là tính cách và vận mệnh, “Nước Mĩ” nói về quá trình trưởng thành, về ước mơ và về hiện thực, “Ánh trăng” là túc mệnh, “Để em” là cái cảm giác ẩn chứa trong lòng về “yêu” và “áy náy”, và bây giờ, “Hồi ức” chính là nói về “tính chất của tình yêu”, phải như thế nào mới được xem là tình yêu sâu đậm và kiên cố, chung trinh? Hai con người yêu nhau thời niên thiếu phải làm thế nào mới có thể bên nhau trọn đời, ngoại trừ tình yêu, còn cần có gì nữa?
Câu chuyện vẫn tiếp tục duy trì phong cách nhất quán của Tân Di Ổ, không quá khắc sâu, rất có không gian tưởng tượng, vẫn sến như ngày nào, vẫn là thanh mai trúc mã, vẫn có chút xíu túc mệnh trong đó. Giống như một đĩa cơm chiên trứng, xào qua xào lại, lúc thì thêm ít hành, lúc thì thêm ít tiêu, nhưng vẫn là cơm chiên trứng cũ rích của “Tân” thị.
Bạn tin thời gian có thể quay ngược trở lại không, nếu như có thể trở về quá khứ, bạn sẽ làm gì?
Cô ấy nói: “Tôi phải đi tìm Tư Đồ Khuyết của năm xưa, nói với cô ấy: nhất định nhất định đừng yêu Diêu Khởi Vân. Nếu như có ai gặp được Diêu Khởi Vân của năm xưa, xin hãy thay tôi nói với anh ấy: ngày 5 tháng 7 năm 2001, cho đến giây cuối cùng của ngày hôm ấy, tôi vẫn còn đợi anh ấy ở đây.”
Nội dung sơ lược:
Anh có một tuổi thơ nghèo khổ, không có dũng khí si cuồng vì tình yêu;
Cô có nụ cười tươi tắn nhất, không có được cảm nhận chân thật của hiện thật tàn khốc.
Do đó, hai người họ, có một niềm hạnh phúc thương cảm nhất, chỉ trông chờ được gặp lại nhau ở tận cùng của hồi ức.
Bắt đầu từ ngày anh trở thành con nuôi trong nhà cô, anh chỉ biết sống theo cách người lớn thích gì thì anh làm đó, dẫu cho chỉ một lần vượt mức anh cũng không có, nhưng vì cô, anh che mắt mọi người, lén lút thưởng thức vị ngọt, vị chát mà thiên thần tình yêu vô tình rãi xuống, dẫu cho là “uống độc để giải khát”, anh cũng cam tâm tình nguyện. Song, trong những ngày tháng ngọt ngào nhất nhất đó, anh cũng không hề nói qua một câu “Anh yêu em”…….
Anh và cô ở bên nhau, có một cảm giác ấm áp hiu quạnh, giống như hai con người yêu thương che chở lẫn nhau trong một thế giới lạc lõng, chỉ có đối phương, không thể thay thế.
Và cô, đã bỏ đi ngay trong lúc yêu nhất, biệt tích 7 năm.
Thời gian không thể quay ngược trở lại, do đó, lời thể cảm động nhất không phải là “Anh yêu em”, mà là “Ở bên nhau”.