“Trước khi Linh hồn có thể thấy được, phải có sự hài hòa trong nội tâm, và mát phàm phải không còn thấy mọi ảo tưởng nữa.
Trước khi linh hồn có thể nghe được, thì hình bóng (phàm nhơn) phải không còn nghe thấy tiếng gầm thét, cũng như tiếng thì thào, tiếng rống của con voi, cũng như tiếng vo vo trong như bạc của con đom đóm màu hoàng kim
Trước khi linh hồn có thể hiểu được và nhớ được, thì nó phải hợp nhất với người phát ngôn im lặng, chẳng khác nào hình hài mà đất sét được nặn ra trước hết phải hợp nhất với thể trí của người làm đồ gốm
Đó là vì bấy giờ linh hồn sẽ nghe được và nhớ được.
Và bây giờ, tiếng nói vô thinh mới ngỏ lời với nội nhĩ (inner ear)”.