Là tác giả trẻ đã in 4 tập truyện ngắn và hiện là MC, Biên tập viên quen thuộc của Đài tiếng nói Nhân dân TP.HCM. Phương Huyền viết Ai Rồi Cũng Chỉ Còn Lại Một Mình trong tâm trạng của người phụ nữ ở đô thị với ngổn ngang những mối lo toan, và đặc biệt là việc gãy đổ trong tình ái. Tản văn và truyện ngắn của Phương Huyền được viết khá mượt mà, văn phong dễ đọc và đi vào lòng người bởi nỗi buồn man mác. Thất bại hay thành công, điều đó không quan trọng, qua các cung bậc cảm xúc của người nữ thoát lên những phương ngôn sống, những trăn trở được chia sẻ và cất thành văn.
"Đêm! Biển như con quái vật hung dữ đang chực chờ nuốt chửng lấy mọi thứ xung quanh nó. Tiếng quẫy đạp, tiếng gào thét cuồng điên. Phía trước em là thăm thẳm hư vô. Không thể sờ, không thể nắm, không thể bấu víu... Em chơi vơi. Gió lạnh thốc vào mặt mặn chát. Em lê bước trên bãi cát dài hun hút gió. Thèm lắm vòng tay cuồng nhiệt. Thèm lắm những nụ hôn tham lam vướng víu. Thèm lắm ánh nhìn như ngọn lửa thiêu đốt trái tim em."
(Trích Kẻ rao bán kí ức)
"Đôi bàn tay em, có thể cầm, có thể nắm, có thể ôm trọn một trái tim không? Vậy thì, hãy đừng níu kéo. Níu kéo, không phải là cách trọn yêu thương. Níu kéo, chính là lúc em làm cho yêu thương cạn hẳn. Hãy dừng lại ở đó. Và hãy xòe bàn tay của mình ra. Em nhìn đi. Em thấy gì trong lòng bàn tay của mình? Là những khoảnh khắc em đã có. Là những khoảnh khắc vĩnh cửu của tình yêu.
Với khoảnh khắc đó, em hãy ở lại một mình. Với khoảnh khắc đó, em hãy giữ cho riêng mình em nhé. Chỉ có nó là vĩnh cửu, là trường tồn. Cũng như, chỉ còn lại mình em, bởi chẳng ai đi cùng em đến cuối con đường cả."
(Trích Ai rồi cũng chỉ còn lại một mình)