Hai mươi năm trước, Hoài Thu từng may mắn được gặp gỡ vị đại sứ Jean Claude trao quà trong một sự kiện từ thiện ở làng quê nghèo sau cơn lũ. Trong kí ức của cô bé Thu, vị đại sứ với nụ cười thân thiện cùng cái bắt tay ấm áp đã để lại một ấn tượng sâu sắc, một thứ tình cảm không thể nói lên thành lời, để rồi cô quyết tâm phải gặp lại được vị đại sứ như một lời hẹn “À bientôt… Hẹn gặp lại” trước khi anh rời đi.
Để thực hiện được ước mơ của mình, Hoài Thu đã không ngừng cố gắng cho dù hoàn cảnh gia đình nghiệt ngã có lúc tưởng chừng như đè bẹp ý chí của cô: bố mất, mẹ mất, anh trai phải đi tù, đau đớn hơn khi biết được sự thật cô không phải là con gái ruột của chính những người đã yêu thương, nuôi nấng cô…
Hai mươi năm với bao thử thách, gian truân, cuối cùng cô cũng thực hiện được ước mơ ấy. Cuộc đối thoại của Hoài Thu và Jean Claude đi suốt chiều dài tiểu thuyết À bientôt! Hẹn gặp lại!. Ở đó, thời quá khứ và hiện tại của hai người đồng hiện. Qua những ký ức, hai người bị cuốn hút vào những câu chuyện của nhau để rồi nhận ra họ đã thấu hiểu, đồng cảm, quý mến nhau từ lúc nào không hay, để khi từ biệt nhau họ biết rằng tình yêu sẽ gắn kết họ trong quãng đời còn lại. Và, cuối cùng là câu nói bật ra từ trái tim Jean Claude: “Anh hẳn có thể làm bất kỳ điều gì lúc này miễn được ở bên cô gái Việt Nam yêu kiều và quyến rũ này”! Chỉ có niềm tin yêu mới đủ sức đi tới cuối con đường. Đó là quyết định. Đó là tất cả cầu mong, là hứa hẹn của Jean Claude với Hoài Thu: À BIENTÔT! Hẹn gặp lại!