Bắt đầu như câu chuyện cổ, một kẻ xấu xí nghèo khổ tốt bụng nấu mì cho thần tiên ăn hằng đêm mà không đòi tiền, để rồi được đền đáp một cơ nghiệp mới, một tiệm hàng mới, một cuộc sống mới.
Nhưng trong truyện cổ, thần tiên thưởng công xong thường là biến mất, đằng này thần tiên cứ ám quẻ kẻ nghèo không buông, và đó là khởi nguồn đồng thời cũng là tái diễn một nhân duyên.
Không cha không mẹ, không cả một cái tên, ký ức của hắn chỉ là một mảng trắng xóa. Ngày ngày quanh quẩn bên bếp lò, nhào mì, can mì, thái mì, nấu mì rồi bán mì, cuộc sống cứ thế bình lặng mà vô nghĩa trôi qua, cho đến một đêm nọ, người ấy đột nhiên xuất hiện…
Năm năm trời, cái giá phải trả cho công lực tinh tiến là đánh mất dần nhân tính, thất tình lục dục đều bỏ lại sau lưng. Đã không còn nhớ, đã thật sự quên, nhưng sao chỉ vừa thoáng thấy hình bóng kia, trái tim nguội lạnh từ lâu của y lại loạn nhịp?
Thời gian tàn nhẫn làm héo úa mọi ký ức, thời gian cũng êm đềm xoa dịu mọi vết thương, nhưng thứ tình cảm khắc cốt ghi tâm này, thời gian liệu có xóa nhòa được chăng?