Vườn nhà mình đã được dọn sạch vào cuối tuần, củ hoa đã được đưa trở về đất từ cách đây cả tháng, bắt đầu quá trình “ngủ đông”. Sáng mùa đông, mẹ trễ nải hơn. Thức dậy sớm rồi mà chỉ muốn nằm thêm trong chăn ấm khi thấy bên ngoài chưa sáng hẳn. Lấy hết dũng khí ra bếp vặn lò nướng làm nóng lại thức ăn sáng, rồi lại trở về trùm chăn. Cho đến khi chiếc lò kêu títtttttttttttttttttttt thì cũng là lúc con gái lớn đến giờ dậy sửa soạn đi học. Chân trần giẫm lên sàn gỗ, những ngón chân bé tí nhón nhón, vừa đi vừa cụp lại thế mà bảo đi tất vào ngay thì cãi “Nhưng con không lạnh!”.
Mùa đông, tất cả biến thành bà già với mớ bảy mớ ba. Trời rét, áo trong áo ngoài tưởng như nếu ngã một cái là khó đứng dậy được, lăn tròn như bi.
Bữa cơm mùa đông có thể thiếu người nếu như lịch của bố quá bận rộn. Nhưng bữa tráng miệng buổi tối thường cùng nhau. Tối nay bố bảo “Thèm ăn cái gì đó nóng mà có nước”. Mẹ gợi ý “Bánh trôi nước đường gừng”, bố bảo “Thế thì lại phải nhai”. Mẹ phì cười, “Bố đã qua tuổi cần được ăn cơm búng rồi đấy ạ!”. Một tín hiệu cho thấy ai đó được chiều quá đà.
Mươi phút sau, cả nhà chung nhau bát chè trôi nước. Nước đường gừng nóng thơm quện với từng biên bánh bột nếp dẻo mịn, trắng nuột.
Ngoài trời lạnh lẽo là thế, nhưng trong nhà không khí luôn ấm. Những ngày mùa đông lạnh, tình cảm thêm gắn bó. Đấy cũng là lý do vì sao mùa đông được mong chờ đến vậy…