Em nói chỉ cần anh tỉnh lại, anh muốn gì em cũng chịu hết”, Hựu Hy cười ma mãnh, “Không được chối đó nhé!”.
“Phải, em có nói”, tôi gật đầu.
“Được, vậy em phải lấy anh”, Hựu Hy bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, ánh mắt chăm chú nhìn tôi.
“Đồ ngốc!”, tôi gõ gõ vào đầu Hựu Hy nói.
“Sao, em hối hận rồi à?”, gương mặt Hựu Hy lộ vẻ hoang mang.
“Anh cầu hôn kiểu gì thế? Chẳng có gì cả!”, tôi bẽn lẽn nói.
“Có em là đủ rồi…”.
Sự dịu dàng xưa nay của Hựu Hy lại một lần nữa lấp đầy trái tim tôi.