Organ Mùa Xuân

Organ Mùa Xuân

On Such a Full Sea

On Such a Full Sea

11 phút

14 Ngày
Availability: Còn trong kho
SKU
12864121
tiểu thuyết
thu vien dfree
Trong cuốn tiểu thuyết táo bạo và hấp dẫn này, Paulo Coelho đã có những khám phá nhạy cảm, tinh tế về bản chất tự nhiên nhiên và thiêng liêng của tình yêu và tình dục; đặt chúng ta đứng trước những định kiến và những cám dỗ ma quái, nhưng chứa đựng một thứ “ánh sáng bên trong của con người”.

Maria, một cô gái luôn khao khát tình yêu nhưng luôn bị ám ảnh bởi suy nghĩ tình yêu luôn đồng nghĩa với sự đau khổ. Trở thành một cô gái điếm, đó hoàn toàn là lựa chọn của cô, và trong mấy tháng làm việc, cô luôn ý thức về công việc của mình, luôn “trau dồi kiến thức” và kinh nghiệm trong nghề và làm vừa lòng các khách hàng. Rất nhiều đàn ông đã đi qua cuộc đời của Maria như thế, không bao giờ mang lại cho cô cảm giác yêu thương hay cảm giác khoái lạc trong quan hệ - điều mà cô cũng luôn tìm kiếm và khao khát có được. Nhưng ở trong sâu thẳm tâm hồn mình, giấc mơ mình sẽ yêu và được yêu của Maria vẫn như một ngọn lửa âm ỉ cháy. Và khi Ralf đến, mang theo ngọn gió ấm áp của tình yêu đích thực đã thổi bùng lên ngọn lửa bấy lâu ngủ yên ấy. Anh là người phát hiện ra “ánh sáng” trong cô, kéo cô ra khỏi mê cung của những điều tội lỗi và xấu xa trong sex, trong suy nghĩ của cô, dẫn cô đến thiên đường của sự trong sáng, tình yêu, ước mơ và hạnh phúc. Một kết thúc ngọt ngào như phần kết của những câu chuyện cổ tích cho mối tình lãng mạn này, cuối cùng hai trái tim, hai tâm hồn, hai thể xác hòa quyện trong một tình yêu vĩnh cửu.

Thế giới này, suy cho cùng cũng chỉ xoay quanh cái “mười một phút” ấy. Đó là mười một phút thăng hoa của tình yêu và tình dục, khi hai trái tim và cơ thể cùng hòa hợp và hướng về nhau, nhưng nếu không đi tìm và trân trọng nắm bắt thì rất có thể chúng ta sẽ phải mất cả đời để tìm được cái “mười một phút” lãng mạn ấy.

“… Cho một đêm ư? Thôi nào, Maria, cô đang phóng đại lên đấy. Nó thật sự chỉ có bốn mươi lăm phút thôi, và nếu cô tính cả thời gian để cởi quần áo, làm vài động tác giả vờ yêu đương, trao đổi vài mẩu chuyện sáo rỗng và mặc lại quần áo, thì thời gian thực tế để làm chuyện ấy chỉ có 11 phút”.
11 phút. Thế giới này, suy cho cùng cũng chỉ xoay quanh cái 11 phút ấy.

Và bởi vì những cái 11 phút này có ở trong bất cứ một ngày hai mươi tư giờ nào (cứ cho rằng tất cả bọn họ đều làm tình với vợ mình mỗi ngày, điều này hiển nhiên là lố bịch và hoàn toàn dối trá) họ lập gia đình, làm trụ cột gia đình, chịu đựng tiếng la hét của bọn trẻ, nghĩ ra đủ những cớ thật nực cười để biện minh cho việc về nhà muộn, nhìn chằm chằm vào hàng tá phụ nữ, nếu không nói là có hàng trăm phụ nữ họ muốn được cùng đi dạo bên hồ Geneva, mua cho những phụ nữ ấy những bộ trang phục thậm chí còn đắt tiền hơn cả quần áo của vợ họ, trả tiền cho gái điếm để cố gắng có được cái họ đang bỏ lỡ, và cùng với những điều này, họ vẫn duy trì được một ngành công nghiệp mỹ phẩm, thức ăn kiêng, thể dục thẩm mỹ, sách báo khiêu dâm và quyền lực…

Đó là thiêng đàng. Tôi là trái đất, là những ngọn núi, là những con hổ, là những dòng sông chảy vào những hồ nước, là những hồ nước họp lại thành biển. Giờ thì anh đang thúc càng lúc càng nhanh hơn, và sự đau đớn được trộn lẫn cùng khoái cảm, tôi có thể nói: “Em không thể chịu hơn được nữa”, nhưng điều đó sẽ là không công bằng, bởi vì, khi đó, anh ấy và tôi đã là một.

Tôi cho phép anh ở trong tôi bao lâu cũng được; những móng tay của anh đang cắm vào mông tôi, và tôi ở đó, mặt úp xuống chiếc bàn ăn và nghĩ rằng không có nơi nào khác trên thế gian này tốt hơn thế để yêu nhau cả. Lại tiếng cọt kẹt của chiếc bàn, hơi thở của anh đang trở nên gấp gáp hơn bao giờ hết, những móng tay của anh đang làm tôi thâm tím, tôi cắn mạnh vào anh, xác thịt chống lại xác thịt, xương cốt mạnh vào anh, xác thịt chống lại thịt, xương cốt chống lại xương cốt, tôi chuẩn bị có một cơn cực khoái nữa, và anh cũng vậy, và không có gì ở đây, tuyệt đối không có gì ở đây là giả dối!

“Tiếp nào!”

Anh biết anh đang nói gì, và tôi biết rằng đây là khoảnh khắc ấy; tôi cảm thấy toàn thân mềm nhũn, tôi đã không còn là chính tôi – tôi không còn nghe thấy, nhìn thấy hay nếm thấy bất cứ thứ gì – tôi chỉ đang cảm thấy mà thôi.

“Tiếp nào!”

Và tôi đã đến được cái thời khắc mà anh đến. Nó không phải là 11 phút, nó là sự vĩnh cửu, như thế cả hai chúng tôi đã rời bỏ thân thể của mình, đang cùng hân hoan dạo bước, xuyên qua những khu vườn của thiên đường trong sự thông cảm và tình bằng hữu. Tôi là phụ nữ và là đàn ông, anh là đàn ông và là phụ nữ. Tôi không biết nó kéo dài trong bao lâu, nhưng mọi thứ dường như thật yên tĩnh, như lễ cầu kinh, như thể vũ trụ này và cuộc sống này đã ngừng tồn tại và biến đổi thành một cái gì đó thần thánh, vô danh và vô tận…

Tôi chúc phúc cho anh, không thật sự biết rõ mình đang nói gì. Tôi cũng đòi anh làm như vậy, và anh nói: “Cầu chúa ban phúc cho người phụ nữ này, người đã yêu rất nhiều”. Chúng là những lời thật đẹp đẽ, và chúng tôi lại âu yếm nhau và nằm đó, không thể hiểu làm thế nào mà 11 phút có thể mang một người đàn ông và một người đàn bà đi xa đến vậy…” (Trích đoạn 11 phút)
Giới thiệu sách
Review https://www.goodreads.com/book/show/12864121
Số trang 438
Rating 3.43
Tác giả Paulo Coelho