Tôi chuẩn bị đồ đạc xong xuôi để lên đường. Bác ra tiễn tôi một quãng, Người không quên chìa hộp thuốc lá mời tôi. Tôi rút một điếu nhưng không châm lửa mà giữ trong lòng bàn tay. Bác cười: "An trữ thuốc phải không?". Tôi rất ngạc nhiên và lúng túng. Thì ra Người đã tinh ý thấy tôi nhiều khi chỉ rút thuốc của Người mà không hút. Tôi đành thưa thật với Bác là tôi muốn dành một số thuốc của Bác cho để làm quà cho anh em và hẳn anh em cơ quan báo sẽ rất vui. Bác lại hỏi: "Thế An để dành được bao nhiêu điếu rồi?". - "Dạ thưa, được 13 điếu!". - Tôi trả lời. "Thế toà soạn có bao nhiêu người?" - Bác lại hỏi. "Dạ 30 người ạ!". - Tôi đáp. Bác liền rút ra thêm 17 điếu nữa và đưa cho tôi. "An cứ hút điếu mình mời, còn đây là đủ số thuốc để làm quà cho anh em ở nhà đó". Tôi ngnẹn ngào không nói nên lời...