Mỗi chiều nhìn dòng xe qua lại giờ tan tầm, tôi thường nhớ tới khoảnh khắc của tuổi mười mấy, khi chúng tôi cùng lũ trẻ đứng trên vệ đường lớn, đếm từng chiếc ô tô tải đi qua, lòng mong mỏi lớn nhanh để rời quê ra thành phố, sống một đời sướng vui hạnh phúc.
Mãi sau này chúng tôi mới hiểu, khoảnh khắc sướng vui hạnh phúc nhất của cuộc đời con người, lại là những buổi chiều quê ấy, khi cả lũ cũng nhau đứng ngắm xe cộ, đợi mặt trời lặn rồi quay trở về nhà thổi cơm ăn bữa tối.
Mãi mãi không thể quay lại được nữa...