Văn của Ngô Nhân Đức đậm chất thơ, và hiện thực trong truyện của anh đậm màu huyền ảo. “Huyền nguyệt” là sự kết đúc của những mẩu truyện đậm chất hư cấu chọc thẳng vào lằn ranh giao cắt giữa hư và thực, giữa hữu giác và vô giác, nói nó phản ảnh bầu khí cuộc sống đầy xáo động cũng đúng, nhưng thiết nghĩ, sẽ là hợp lý hơn khi xem đó là một trực cảm tinh tường về sự vi tế bên trong nội giới của mỗi người.
Dư vị Á Đông vẫn là một mạch ngầm ổn định chảy bên dưới mỗi truyện của nhà văn. “Huyền nguyệt”, đó là vọng âm nhân bản được tác giả ký thác cho những cảm trạng tuy vui nhưng lại đượm buồn, hay nhưng khá u sầu, ở đó, sự mong manh của những kết nối nhân sinh thống ngự tất cả, mọi thứ “trôi chậm theo dòng sông đen dưới vòm trời đen”.