CON ĐƯỜNG RỪNG MỜ SƯƠNG- một tập truyện ngắn đầy tự tin của Nguyễn Thái Sơn. Một cuộc trải nghiệm mới, rất mới. Một Miền ký ức mới, rất mới, đọc xong còn ám ảnh mãi. Một Ân huệ của trời để cho Nguyễn Thái Sơn viết nên Tứ hổ, Khuyết hậu, cõi đi về, Sự thật và truyền thuyết, Những mảnh li vỡ. Với những gương mặt như thật ở đời, được giải quyết đến tận cùng các số phận: có nhân có quả, reo gì gặt nấy. Và có cái gì đó buồn buồn, hài hài, xen một chút cay đắng xót xa, nhưng lại rất thiện, rất có hậu trong Nắng hè, Về nơi heo hút, Đêm cuối năm, Mùa biển vắng, Cuối thu, Cuối mùa heo may, Con đường rừng mờ sương. Riêng với Ruộng trũng, Thóc đất, Ngựa không ăn cỏ phố, Thợ cầy, Thủ trưởng cũ, thì lại nông dân cực kỳ, thâm thúy cực kỳ. Đọc mà như thấy từng đường cầy nhọc nhằn thô tháp hiện lên. Một sự đa điệu phong cách: lúc mờ ảo như tản văn, lúc gồ ghề như đất cát ném vào các truyện ngắn, lúc như hài kịch. Có những phân kỳ điện ảnh nếu gặp gỡ các đạo diễn hợp chất có thể chuyển thành phim. Chữ nghĩa như mọc lên từ ruộng, từ một đời lính quá chừng gian nan vất vả để Nguyễn Thái Sơn có thể hề một cách lạc quan, hề một cách bi quan, thế mới là văn học.