Càng ngày con tôi càng sợ lạnh. Những đêm con giật mình thức dậy kêu lạnh càng lúc càng nhiều. Miền bắc xa lạ kia liệu có đủ hơi ấm để con tôi sống tiếp những năm tháng êm ả ngắn ngủi, tránh xa mọi muộn phiền quá khứ của mẹ nó? Tôi ngu ngốc hay hèn nhát? Không hẳn. Tôi mù quáng? Càng không. Tôi chỉ đơn giản nghĩ rằng, cuộc sống rồi sẽ xoay vần, và chỉ cần long tôi còn tồn tại một thứ tình yêu gần như là duy nhất dành cho ba của con tôi đó, thì mọi thứ vẫn ổn. Dù có thế nào, tôi vẫn tin vào tình yêu.”
Như chính cuộc sống hôm nay với nhiều cánh cửa, Những truyện ngắn của Hoàng My là những khung cửa hẹp để mọi người tự len qua, tự soi chiếu và tự tìm kiếm chính mình.