"Ban đầu, cứ nghĩ viết văn là cuộc chơi nhẹ tênh, rộng thênh thênh trên cuộc đời. Nhưng càng viết, càng dấn sâu vào con chữ; mỗi khi té đau víu vào con chữ mà đứng dậy, mỗi khi chông chênh cũng víu vào con chữ để giữ thăng bằng, nên nhận ra, văn không phải là cái nhẹ tênh, mà cuộc đời cũng chẳng rộng thênh thênh để cho văn chương nhảy múa. Mỗi ngày trôi qua, dùng văn để giải tỏa những ức chế, những bất công của cuộc sống bản thân, để thỏa mãn cho mình. Thế nên có cái gì đó đau đau, xót xót, có cái gì đó "gai gai" hay... ghét ghét cũng mong tìm được chút đồng cảm nơi độc giả".